Sáng sớm hôm sau, Dương Ninh dẫn Đường Nặc tới Vĩnh Yên đường. Hắn không biết Vĩnh Yên đường ở đâu, bèn để Đoạn Thương Hải đi cùng.

Vĩnh Yên đường ở bên cạnh miếu Phu tử. Con phố này không dài lắm nhưng đã có tới ba cửa hàng bán thuốc xem bệnh, cũng đều là cửa tiệm kinh doanh lâu đời.

Dương Ninh đến Vĩnh Yên đường mới biết nơi này quả nhiên không nhỏ. Trong ba nhà bán thuốc, trước mặt Vĩnh Yên đường coi như chiếm hàng đầu, bên trong phòng thuốc rất rộng, từ trái sang phải ba bốn gian, ở giữa có một phòng bán thuốc, ngoài cùng bên phải là một gian y quán mà Cố Thanh Hạm đã nhắc đến, bên trong bố trí rất gọn gàng.

Còn chưa vào dược đường đã nghe mùi thuốc tản mát, Dương Ninh liếc vào trong thì thấy trong cửa hàng có hai ba tiểu nhị, đang bốc thuốc cho mấy người khách.

Hắn cũng không vội vào trong tiệm thuốc mà tới gian phòng cuối cùng nhìn vào, mặc dù chỉ có một gian nhưng cũng không chật chội chen chúc, hiện tại đang có ba bốn người tụ lại xì xào bàn tán gì đó.

Hắn bước vào trước, Đoạn Thương Hải đi theo sau, Đường Nặc đi sau cùng. Nàng đi vào cũng xem xét xung quanh, mấy người kia đang nói chuyện rất tập trung, không ai phát hiện ra có người tiến vào.

Đoạn Thương Hải cố ý hắng giọng một cái, dồn đủ khí, lại ho ở cuối họng nên có hai người ngẩng đầu lên nhìn. Một người chừng hơn sáu mươi tuổi, thấy lão bèn đứng dậy cười chào:

- Sao ngươi lại tới đây?

Lại nhìn sang Dương Ninh, lão bước nhanh lại, chắp tay chào:

- Thế tử gia.

Đoạn Thương Hải cười cười:

- Tống tiên sinh, Thế tử gia đưa Đường cô nương tới xem thử, ngươi có biết chưa?

- Biết biết.

Tống tiên sinh cười cười nhìn quanh Đường Nặc đánh giá:

- Vị này là Đường cô nương sao?

Lão nhìn nàng từ trên xuống dưới đánh giá, tuy trên mặt vẫn còn nét cười nhưng ánh mắt cũng thêm một tia khinh thường khó mà che giấu.

Dương Ninh cười cười:

- Mấy vị đang nói chuyện gì vậy? Không quấy rầy chứ?

Mấy người kia cũng đều đã đứng dậy, biết được thân phận của hắn, nhao nhao chắp tay:

- Ra mắt Thế tử!

Tống tiên sinh giới thiệu:

- Thế tử gia, đây đều là đồng nghiệp gần đây, bình thường mọi người vẫn thích tập trung thảo luận nghiên cứu y thuật.

Dương Ninh thầm nghĩ, nói chuyện phiếm thì cứ nói là nói chuyện phiếm, còn phải mượn y thuật làm bình phong. Nếu các ngươi đã là đồng nghiệp, nói theo cách khó nghe hơn thì cũng là đối thủ cạnh tranh, ai lại nguyện chia sẻ bản lĩnh thật sự của mình chứ. Nhưng ngoài mặt hắn vẫn cười đáp:

- Nghiên cứu thảo luận y thuật bù đắp cho nhau là chuyện tốt. Khó trách mấy vị nói chuyện đến nhập thần như vậy.

Tống tiên sinh và mấy người kia nhìn nhìn nhau rồi mới thấp giọng nói:

- Thế tử gia, chúng ta đang nói đến một việc lạ.

- Việc lạ gì vậy?

Tống tiên sinh do dự một chút mới khe khẽ kể:

- Có chuyện này Thế tử gia không biết, trong Kinh thành xuất hiện việc lạ, giống như…giống như có quỷ mị quấy phá.

Dương Ninh hơi giật mình, lòng nghĩ, mấy người tốt xấu gì cũng là thầy thuốc, sao há miệng mở miệng là nói đến quỷ mị vậy? Đoạn Thương Hải ở bên cạnh hỏi:

- Quỷ mị gì vậy?

- Quỷ hút máu!

Một người thận trọng trả lời:

- Có người chết trong ngõ hẻm, máu toàn thân gần như bị hút sạch sẽ, chỉ còn lại xương và da, thật là dọa người.

Giữa ban ngày nói ra những lời này cũng có mấy người sởn gai gốc, thậm chí không nhịn được nhìn quanh như có quỷ lảng vảng bên cạnh.

Đường Nặc đang quan sát tứ phía nghe vậy cũng quay sang.

Đoạn Thương Hải cau mày:

- Quỷ hút máu? Các ngươi đã thấy sao? Vì sao lại có chuyện này?

- Chúng ta chưa từng thấy, nhưng Lan tiên sinh làm ngỗ tác (khám nghiệm tử thi) ở Kinh đô phủ đã thấy. Lan tiên sinh và ta là đồng môn, là sư huynh đệ, bình thường vẫn uống rượu với nhau. Mấy hôm nay tới tìm lão uống rượu lão vẫn từ chối, đêm qua mãi mới gặp được nhau, lão mới nói với ta chuyện này.

Dương Ninh nói:

- Lão thấy quỷ sao?

- Cái đó thì không có. Nhưng thấy thi thể nạn nhân của quỷ hút máu. Chính là Lan sư huynh tự tay kiểm nghiệm, lão nói, thấy thi thể kia, cả đời này gặp ác mộng. Chúng ta làm nghề y, có người chết nào chưa thấy, nhìn thấy vài thi thể cũng không có gì phải sợ. Lan sư huynh chuyên khám nghiệm tử thi trong Kinh đô phủ, còn thấy nhiều tử thi hơn chúng ta, lão đã nói vậy, thì chính xác là cực kỳ đáng sợ đấy.

- Hiện giờ thi thể vẫn ở Kinh đô phủ sao?

Đoạn Thương Hải cau mày, hiển nhiên cũng quen đại phu này:

- Hoàng đại phu, chuyện này xảy ra khi nào? Nếu trong Kinh xảy ra chuyện lạ như vậy, sao ta hoàn toàn không biết gì cả?

Đoạn Thương Hải làm người hào sảng, là Tổng quản hộ vệ phủ Cẩm Y Hầu, tuy nói hiện nay phủ Cẩm Y Hầu có phần xuống dốc, nhưng bao năm phong quang vô hạn rồi, y cũng có quen biết rất lớn trong Kinh thành, tam giáo cửu lưu hắc bạch hai nhà đều có tiếp xúc.

Nói trắng ra thì thậm chí y còn là lỗ tai của phủ Cẩm Y Hầu ở Kinh thành, phàm là ở Kinh thành xảy ra chuyện gì, rất nhanh sẽ lọt vào đến tai y. Nếu đã có việc lạ như vậy, mà y lại hoàn toàn không biết gì, thì thật sự y không chấp nhận nổi.

Hoàng đại phu kia giải thích:

- Thật ra bây giờ cũng không có mấy người biết chuyện này. Kinh đô phủ phong tỏa việc này nghiêm mật, không cho người ngoài biết, nếu không phải vị sư huynh kia của ta uống hơi nhiều rượu chỉ sợ cũng không dám để lộ chút phong thanh nào.

Dương Ninh khẽ gật đầu, nếu quả thật có chuyện này, đương nhiên Phủ doãn Kinh đô phủ Mạc Tranh phải phong tỏa nghiêm mật. Dù sao đây cũng là thời điểm nhạy cảm, Hoàng đế băng hà, Thái tử cũng sắp đăng cơ, các dòng sông ngầm trong Kinh cũng đều cuồn cuộn chảy, đương nhiên không thể kiếm thêm chuyện khiến cho người trong Kinh thành hoảng sợ được.

- Nói vậy, việc này xảy ra chưa được mấy ngày sao?

Đoạn Thương Hải hỏi.

Hoàng đại phu hạ giọng đáp:

- Thật ra chuyện này đã xảy ra từ hai tháng trước, lần gần đây nhất là ba ngày trước.

Lão vươn tay ra, dựng thẳng ba ngón tay:

- Cho đến bây giờ đã chết ba người, đều là bị hút sạch máu, chỉ còn lại da bọc xương, như thây khô vậy. Trong đó có hai người là nha sai Kinh đô phủ, còn một người không tìm được thân phận.

Ánh mắt lão đầy hoảng sợ:

- Nghe nói những thi thể này không phân biệt nổi, phải dựa vào xiêm y để nhận ra. Có hai người mặc quần áo nha sai Kinh đô phủ nên mới nhận ra được, người thứ ba thì không thể.

Tống tiên sinh bên cạnh góp lời:

- Gần đây Kinh thành giới nghiêm, buổi tối không cho phép dân chúng đi lại trên đường phố, mỗi ngày, qua giờ dậu, tất cả cửa hàng phải đóng cửa, trên đường ngoài nha sai và binh lính tuần tra không cho ai đi lại.

Dương Ninh cau mày hỏi:

- Nếu là quỷ hút máu, vì sao lại chỉ nhắm vào mục tiêu người trên đường mà không vào nhà?

- Hẳn là cô hồn dã quỷ, chỉ có thể du đãng trên đường.

Hoàng đại phu rõ ràng vẫn còn sợ hãi:

- Cũng vì Kinh thành cấm đi lại ban đêm cho nên mấy thi thể đầu tiên đều phát hiện ra ở Kinh đô phủ, và giấu đi. Ta nghe sư huynh nói, Mạc đại nhân vì chuyện này mà rất đau đầu. Ông ta là Phủ doãn Kinh đô phủ, trong Kinh thành liên tiếp có người ngộ hại, nếu ông ta không tìm ra hung thủ, chắc chắn triều đình sẽ hỏi đến. Nhưng lần này lại không phải người bình thường làm mà là quỷ hồn quấy phá, ngươi nói xem, Mạc Thiết Đoạn (nickname của Mạc Tranh ý là mặt sắt) có lợi hại cỡ mấy cũng làm sao tranh đấu được với quỷ hồn?

Đoạn Thương Hải trầm giọng đáp:

- Chuyện này cũng chỉ là nghe nói vậy, Mạc Phủ doãn đã hạ lệnh phong tỏa tin tức trong Kinh đô, sẽ không hợp điều tra rộng.

Y nhìn Hoàng đại phu, lạnh lùng đe dọa:

- Hoàng đại phu, ta nói thật mấy câu ngươi đừng khó chịu, rốt cuộc sự thật thế nào ngươi không biết, cũng chỉ nghe tin đồn nhảm, không nên lan truyền ra ngoài. Chính ngươi cũng nói, là ngỗ tác Kinh đô phủ Lan tiên sinh say rượu lỡ lời, vậy cũng đã vi phạm mệnh lệnh của Mạc Phủ doãn, bây giờ ngươi lại kể ra, một khi nó thật sự bị lan truyền, Kinh đô phủ điều ta, ngươi không thoát khỏi liên quan, vị sư huynh kia cũng bị ngươi hại đó.

Hoàng tiên sinh rùng mình, đau khổ:

- Ta…ta cũng chỉ nói chuyện ở đây thôi, cũng không… không cố ý truyền ra.

- Dừng ở đây là tốt rồi. Các ngươi cũng đừng bàn lại chuyện này nữa, coi như là chuyện chỗ khác, không cần đê rý.

Y cứa tay lên cổ, nghiến răng một cái, nói tiếp:

- Hiện giờ là lúc nào, hẳn các ngươi đều hiểu rõ. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì, không ai thoát được đâu.

Ai nấy đều biến sắc:

- Không dám nói, không dám nói.

Dương Ninh thấy Đoạn Thương Hải nói bậy bạ dọa Tống tiên sinh và mấy vị đại phu tới mất hồn, bèn cười an ủi:

- Các ngươi không cần sợ, chỉ cần không kể ra, sẽ không có chuyện gì.

Hắn bèn đổi đề tài:

- Đường cô nương, ngươi thấy nơi này thế nào?

Hắn quay sang Tống tiên sinh:

- Tống tiên sinh, vị này là bằng hữu của ta, y thuật diệu thủ hồi xuân, muốn ở lại đây một thời gian. Ngươi giúp đỡ giới thiệu một chút đi, về sau chiếu cố thêm một chút.

Tống tiên sinh cười cười:

- Không dám không dám.

Mấy vị kia đã chuẩn bị rời đi, nghe Dương Ninh nói vậy không nhịn được nhìn Đường Nặc. Thấy là một nữ tử, bất giác họ cũng hơi khinh thường, thấy nàng không đến hai mươi tuổi lại càng coi thường hơn, nghe Dương Ninh tán dương cái gì mà “diệu thủ hồi xuân”, tuy ngoài miệng không dám nói gì nhưng trong lòng đều thấy buồn cười.

- Đường cô nương, nơi này là tiền đường, bình thường bệnh hân tới đây phần lớn là xem bệnh nơi này.

Nể mặt Dương Ninh, mặc dù cực kỳ coi thường cô nương trẻ tuổi này, Tống tiên sinh vẫn tỏ vẻ cực kỳ nhiệt tình đưa tay chỉ đằng sau một tấm bình phong rộng chừng hai thước chia phòng làm hai:

- Đằng sau này là nội đường, nếu có bệnh không tiện lắm, hoặc là phu nhân, thì phần lớn được đưa tới nội đường đó. Con đường này gần miếu Phu tử, cho nên người qua lại không hề ít, lại thêm Vĩnh Yên đường chúng ta làm ăn đã lâu đời, người tới thăm bệnh không phải ít, ta đã lớn tuổi, mặc dù là đại phu tọa chẩn nhưng cũng có lúc không kịp làm, vừa vặn Tam phu nhân phái người tới, nói rằng có Đường cô nương tới đây giúp đỡ, thật tốt quá.

Mặc dù miệng nói hay mặt cười cười nhưng ai cũng nhìn ra được lão chẳng vui lắm.

Dương Ninh nhìn lướt quá, không phải chỉ có Tống tiên sinh, các đại phu nhà khác tới cũng đều có vẻ nghi ngờ Đường Nặc, trong mắt đầy vẻ coi thường khó che giấu. Hắn cũng hiểu nguyên nhân, các vị tiên sinh ở đây đều là tay nghề lão luyện, đương nhiên không coi trọng một cô nương trẻ tuổi.

Đây cũng là chuyện thường tình.

Hắn thầm nghĩ, vẫn là Cố Thanh Hạm cân nhắc chu đáo, nếu để cho Đường Nặc một mình tới y quán nhất định sẽ rơi vào cảnh cổng vắng sân vắng ngựa nghỉ ngơi.

 

0.38039 sec| 2433.984 kb